Thứ Bảy, 13 tháng 10, 2018

Hôm nay
Cuối cùng thì chị ấy cũng đã công khai giới tính
Cảm giác ko biết nói gì...
Chỉ thấy có gì đó hình như biết là mất nhưng không rõ...
Ngày ấy, hồi cấp 3, chị Khánh Chi cũng phong cách tomboy như vậy
Nhìn hay lắm!
Thích chị ấy lắm
Siêu mến chị ấy
Mến chị ấy đến bây giờ.
Thế nhưng chị ấy công khai thật
Tự dưng có cái gì ngay trước mắt bắt buộc phải chấp nhận, chỉ là không muốn nghe thấy không muốn hiểu mà thôi...
Dù sao thì cũng mến chị ấy thôi,  chỉ là nếu thế thì những hình tượng trước giờ nó cũng sẽ khác đi đôi nhiều...

Thứ Năm, 6 tháng 10, 2016

Lâu rồi chẳng ngồi lại gõ vài dòng để xả chút tâm tư lơ lửng
Con người ta càng lớn lên càng ít muốn ngỏ lời cùng người khác,  chỉ muốn ôm bao nỗi lòng mà giấu tận sâu trong tim,  mà gặm nhấm,  mà cho mình những phút rưng rưng..
Tôi 23 tuổi,  chẳng thể còn là cô gái 15 đầy mộng mơ.
Bước chân chập chững vào đời,  chẳng thể nhìn đời như ngày còn được bao bọc..
Nhiều vấp ngã,  nhiều tủi thân,  nhiều lúc cô đơn đến quặn lòng..
Kể cả yêu thương, cũng chẳng còn như ngày trước..
Con người ta,  ở bên nhau đấy, cười nói bên nhau ấy,  giữa dòng người đông đúc ấy.. Vậy mà sao lắm khi lạc lõng quá chừng...

Thứ Hai, 20 tháng 6, 2016

Người lớn đầu chẳng lớn...

Có nhiều lúc tôi không hiểu được...hoặc hiểu mà cảm thấy không biết chấp nhận nó như thế nào!
Có nhiều lúc, người ta hỏi thăm bạn - chẳng qua cũng chỉ là để người ta khoe mình thế này thế nọ.. Mình chưa kịp đáp dứt câu, người ta đã ba hoa về bản thân họ rồi...
Có chút kệch cỡm đến nực cười.

Con người ta bây giờ, có nhiều người tôi không hiểu được họ. Họ khoe những thứ tôi cho là ...đến thương hại... Tôi bận lắm, Tôi phải uống thuốc đấy - nhưng trong lòng thì như nở hoa... Con người ta - đến lạ!

Con người ta bây giờ, có nhiều người tôi không hiểu được họ. Chưa đụng đến đã nhảy dựng lên như phải bả.
Con người ta bây giờ, có những người lớn họ thích kể chuyện cổ tích - họ nghĩ rằng người nghe gật đầu lia lịa tin vào họ, nhưng họ quên mất họ đang nói với ai. Đúng sai thật giả - rõ đến chẳng cần bạn bịa ra 1 câu chuyện. Nhiều người lớn, họ chẳng làm gương cho lớp trẻ, mà họ sống bẩn - bẩn đến phát tởm!

Nhiều khi muốn sống vui vẻ lạc quan - nhưng cuộc sống nó "vui" quá!
Mà dù sao...những thứ như vậy, biết vậy, nói vậy, chẳng nên để tâm... Để những cái dơ bẩn làm buồn nội tâm mình, chắc không đáng đâu nhỉ :-)

#chuyendilam
20.6.2016

Thứ Năm, 27 tháng 11, 2014

Tình yêu ơi, gặp lại anh sau nhé!

Phải! Tôi vừa chia tay xong.
Sự thật quá đau lòng mà tôi luôn gượng cưới lấp liếm
nhưng đôi khi phải thừa nhận với lòng mình - thương - tổn...
Chia tay - nửa năm đẹp đẽ tan biến..
Chia tay- tôi và cậu ấy mất hút
Tôi đi con đường của tôi, và cậu ấy đi một con đường khác...
Một dấu chấm hết đau lòng... Nhưng giờ tôi đã ổn!
Tôi đến một vài nơi, bắt đầu một cuộc sống mới. Những dự định mới.
phiêu mình theo những câu hát, tôi muốn hát lên về những con đường tôi đã đi qua... về những con người tôi đã gặp, những câu chuyện của họ...
Tôi cảm thấy mình lớn hơn, trưởng thành hơn....
Tôi tự do nuôi ước mơ của chính mình
Và mở ra những con đường mới...
Tôi thừa nhận mình vấp ngã, thừa nhận mình thất bại - Phải, em và cậu ấy vừa chia tay... Phải, em vừa kết thúc với một người... Phải, em đã đau khổ...
Và phải rồi, khi em thừa nhận, cũng chính là em lúc em có thể đứng lên và bước tiếp...
Hẹn gặp lại cậu! ở tương lai nhé!
Một ngày nào đó, chúng ta sẽ trở về....

Thứ Sáu, 2 tháng 5, 2014

Chút

Tự dưng cái cảm giác cô đơn chiếm lĩnh tâm hồn...
Mưa...
Mưa lại rơi rồi....
Trời mưa tự dưng cũng khiến lòng người buồn hơn, chạnh hơn...
Đứng nhìn ra ngoài qua ô cửa sổ....từng hạt mưa vội vã rơi xuống...có một cảm giác gì đó ngập tràn - khó tả...
Một mình bước đi chông chênh...Độc bước, hướng về tương lai... hướng về con đường ngập nắng phía trước xa xôi kia...Chỉ một mình...
Nhưng chẳng tránh được những phút....

Thứ Bảy, 22 tháng 2, 2014

Tại sao cô chỉ nhớ đến hơi ấm bàn tay?

Dạo cuối năm, có một cô gái gọi điện tới tâm sự, xin một lối thoát trong tình yêu. Cô nói, cô đã chia tay anh người yêu cũ nửa năm rồi. Chia tay khá chật vật và khó khăn vì anh ấy gây nhiều khó dễ, nhiều thị phi. Suốt nửa năm đó, cô sống rất tốt, cho đến lúc chiều nay đi làm về, cô bỗng nhìn thấy anh người yêu cũ tay trong tay với người yêu mới, đi qua trước mặt cô nơi ngã tư đèn đỏ.

Bỗng nhiên cô gái nhận ra, thực ra mình vẫn còn yêu anh ấy điên cuồng. Thực ra mình đang ghen tuông vô cùng. Thực ra mình thèm được trở lại cầm tay anh ấy, yêu anh ấy, mình muốn được là người con gái đang nắm tay anh hôm nay.

Và cô gái gọi điện tới hỏi xin tôi một lời khuyên, làm thế nào để cô có thể quay trở lại bên người cũ.

Tôi trả lời cô rằng, sao câu hỏi của cô khiến tôi bất giác nghĩ đến thời điểm tôi bắt đầu mang thai em bé trong bụng! Và tôi phát hiện ra rằng, tôi biết câu trả lời dành cho cô là gì rồi!

(Hẳn lúc ấy, cô gái nghĩ ngay rằng, chắc tôi định xui cô tìm cách lừa thế nào để cô có thể mang thai với người yêu cũ! Và thế là trói anh ấy luôn vào đời mình!).

Không đâu!

Tôi chỉ có vài lần hiếm hoi trong đời được người ta khen đẹp. Đó là lúc gương mặt tôi ngời sáng, làn da ửng hồng mịn màng, đôi mắt long lanh ướt, dáng đi nhẹ nhàng mềm mại, đường cong đầy đặn, cảm giác hạnh phúc bao trùm toàn bộ con người tôi và làn không khí quanh tôi, thật quyến rũ và rất đàn bà.

Nhưng đó lại là những thời điểm tôi bắt đầu mang thai. Tôi đang phải đấu tranh với những cơn nghén âm ỉ và nôn nao, tôi hoang mang trước tương lai, tôi lo lắng tới mức stress vì nghĩ tới sinh kế và bài toán kiếm sống trước mắt. Và sự vui sướng hạnh phúc và xinh đẹp mà người ta khen ngợi, thực ra chỉ bởi người ta không hề biết tôi đang vật vã với nội tâm và thể chất của tôi ra sao!

Khi người ta khen ngợi sự mạnh mẽ của tôi, người ta chẳng quan tâm tới những chặng đường xa tôi đã phải đi để tới trước mặt họ.

Khi ta trầm trồ vẻ đẹp của một tà áo dài quê hương, ta giả bộ làm lơ không nhìn thấy sự chật vật của những người phụ nữ phải ních mình trong tấm áo bất tiện ấy để đạp xe, đi đường, chạy đi phục vụ đám đông la ó trong sân bay, đứng vẫy cờ hoa trong giá rét với chiếc quần lụa mỏng bị gió mùa đông bắc dính chặt vào chân.

Bên ngoài những thứ đẹp đẽ là những thứ cồn cào hoặc xót xa ở phía bên trong. Tất nhiên, không bao giờ tôi ngu dốt tới mức, chỉ vì muốn được khen ngợi là xinh đẹp mà tôi cứ liên tục mang bầu suốt đời! Nhưng trong đời sống, ta đã bao nhiêu lần chỉ nhìn thấy những đẹp đẽ bề ngoài, hoặc chỉ muốn nhìn thấy những cái tốt đẹp bề ngoài, mà cố tính phớt lờ, quên, giấu nhẹm, chẳng thèm đếm xỉa tới những khó khăn ở bên trong sự tốt đẹp đó.

Cô gái trẻ cô đơn và buồn bã kia ơi, có phải trước đây nửa năm, cô đã cố gắng và tìm mọi cách để thoát được bàn tay nắm đó không? Tại sao cô đã quên mất nỗi đau khổ và dằn vặt của cô khi ấy, mà cô chỉ còn nhớ đến hơi ấm bàn tay? Nếu đôi tay ấy thực sự ấm áp, thì tại sao cô phải rời bỏ nó?

Hay hơi ấm ấy, thực ra tan đi rất nhanh. Có những người vẫn còn đứng bên cạnh ta mà như đã vô hình. Có những người chưa đi xa mà đã tan biến. Có những người nói yêu ta nhưng tình yêu ấy nhạt nhẽo như một tình bạn không thân. Có những người nắm tay ta chặt đấy mà như sẵn sàng buông lơi bất cứ lúc nào!

Nên biết đâu cô gái mới kia, cũng đang phải đối mặt với những khó khăn y như bạn ngày xưa? Và bạn, bạn chỉ nhìn thấy cái đẹp đẽ phô diễn được trước mắt của họ?

Thôi, hãy để quá khứ của bạn thản nhiên đi qua ngã tư đường. Bạn chờ đèn đỏ đã đủ lâu rồi, giờ là lúc bạn đi tiếp con đường phía trước. Rồi tìm cho mình một chàng trai tốt, một chàng trai không buông tay bạn ra vì bất cứ lý do gì...

Thứ Hai, 9 tháng 12, 2013

Dành tặng em, cô gái tháng 11…

Người con gái như em, tôi đưa tay ra, vẫn không chịu nắm vào. Em "cứng đầu cứng cổ", nhất quyết để tay mình lạnh giá, không muốn mượn hơi ấm từ ai. Có phải cô gái tháng 11 nào cũng mạnh mẽ và ương bướng như thế không?

Em là cô gái tháng 11... Ảnh: internet
Này cô gái tháng 11…
Cô gái ngọt ngào…
Nói cho tôi biết tâm trí em đang để ý điều gì?
Em đang nhớ thương ai mà trót quên cả việc mình là ai, quên cả việc đã tới lúc mình phải thắp nến lên rồi, em quên sao?
Em còn nhớ tháng 11 chứ?
Tháng 11 hửng nắng rồi oà mưa, chút lưa thưa gió rét rồi lại nồng nàn chói chang.
Tháng 11 khiến người ta "chóng mặt". Em chẳng phải cũng vậy sao? Em thoáng khóc lại bật cười, lúc yêu đời "tưởng chết", lúc lại mặc mình lê lết giữa những đớn đau.
Phía sau gương mặt em thật sự là gì vậy? Em có nỗi niềm nào đang cố giấu không cho tôi thấy?
Em còn nhớ tháng 11 chứ? Tụi "choai choai" cãi nhau giờ đang là mùa gì?
Đã đông hay vẫn thu?
Em chẳng phải cũng vậy sao?
Em khiến nhiều chàng trai cãi nhau xem em là cô gái thế nào? Còn ngây thơ, trẻ con hay chững chạc, "người lớn". Em trả lời cho tôi biết đi, trái tim em đã lớn đến đâu rồi, lớn đến đâu mà đã vội nhớ thương hết mình rồi khi tình tan vỡ, em vẫn kiên cường "chống chọi" và vượt qua.
Nghe này em!
Nghe này cô gái tháng 11!
Người con gái như em, tôi đưa tay ra, vẫn không chịu nắm vào. Em "cứng đầu cứng cổ", nhất quyết để tay mình lạnh giá, không muốn mượn hơi ấm từ ai. Có phải cô gái tháng 11 nào cũng mạnh mẽ và ương bướng như thế không?
Người con gái như em, tôi đem đến một bờ vai, vẫn không chịu dựa vào…
Cô gái tháng 11 như em, rất bản lĩnh và kiến cường, có buồn cũng không khóc, nhất định không?
Người con gái như em, tôi mang đến một ánh mắt cảm thông, vẫn vờ như mình chẳng trông thấy gì.
Cô gái tháng 11 như em, tự tin và kiêu hãnh, chẳng thèm một ai chia sẻ, không cần một ai cảm thông.
Nhưng trên tất cả… Tôi nhìn thấu nỗi buồn của em trong đôi mắt, tôi thấy rõ đớn đau của em trong trái tim, tôi khẽ rùng mình khi chạm vào đôi bàn tay cóng lạnh của em đó.
Cô gái tháng 11 à? Em hãy để mình được khóc như những cơn mưa, được giận như những cơn bão, vậy được không? Để tôi được chia sẻ với em từng giọt buồn dai dẳng, được cùng em gắng gồng đi qua bão đớn đau. Mọi nỗi buồn sẽ ở lại phía sau. Chắc chắn sẽ như thế.
Dù mưa nặng hạt thế nào, dù bão đáng sợ ra sao, tôi sẽ luôn giữ cho ngọn nến mừng sinh nhật em được thắp lên rực rỡ, không gì có thể thổi tắt chúng. Tôi sẽ giữ chúng tới khi em ước xong cho mình một điều ước hạnh phúc vẹn tròn.
Nào cô gái tháng 11, em nhắm mắt lại và ước đi. Ước về một hạnh phúc vẹn tròn. Em xứng đáng được như vậy mà, đúng không?
Thảo Nguyễn