Thứ Hai, 9 tháng 12, 2013

Dành tặng em, cô gái tháng 11…

Người con gái như em, tôi đưa tay ra, vẫn không chịu nắm vào. Em "cứng đầu cứng cổ", nhất quyết để tay mình lạnh giá, không muốn mượn hơi ấm từ ai. Có phải cô gái tháng 11 nào cũng mạnh mẽ và ương bướng như thế không?

Em là cô gái tháng 11... Ảnh: internet
Này cô gái tháng 11…
Cô gái ngọt ngào…
Nói cho tôi biết tâm trí em đang để ý điều gì?
Em đang nhớ thương ai mà trót quên cả việc mình là ai, quên cả việc đã tới lúc mình phải thắp nến lên rồi, em quên sao?
Em còn nhớ tháng 11 chứ?
Tháng 11 hửng nắng rồi oà mưa, chút lưa thưa gió rét rồi lại nồng nàn chói chang.
Tháng 11 khiến người ta "chóng mặt". Em chẳng phải cũng vậy sao? Em thoáng khóc lại bật cười, lúc yêu đời "tưởng chết", lúc lại mặc mình lê lết giữa những đớn đau.
Phía sau gương mặt em thật sự là gì vậy? Em có nỗi niềm nào đang cố giấu không cho tôi thấy?
Em còn nhớ tháng 11 chứ? Tụi "choai choai" cãi nhau giờ đang là mùa gì?
Đã đông hay vẫn thu?
Em chẳng phải cũng vậy sao?
Em khiến nhiều chàng trai cãi nhau xem em là cô gái thế nào? Còn ngây thơ, trẻ con hay chững chạc, "người lớn". Em trả lời cho tôi biết đi, trái tim em đã lớn đến đâu rồi, lớn đến đâu mà đã vội nhớ thương hết mình rồi khi tình tan vỡ, em vẫn kiên cường "chống chọi" và vượt qua.
Nghe này em!
Nghe này cô gái tháng 11!
Người con gái như em, tôi đưa tay ra, vẫn không chịu nắm vào. Em "cứng đầu cứng cổ", nhất quyết để tay mình lạnh giá, không muốn mượn hơi ấm từ ai. Có phải cô gái tháng 11 nào cũng mạnh mẽ và ương bướng như thế không?
Người con gái như em, tôi đem đến một bờ vai, vẫn không chịu dựa vào…
Cô gái tháng 11 như em, rất bản lĩnh và kiến cường, có buồn cũng không khóc, nhất định không?
Người con gái như em, tôi mang đến một ánh mắt cảm thông, vẫn vờ như mình chẳng trông thấy gì.
Cô gái tháng 11 như em, tự tin và kiêu hãnh, chẳng thèm một ai chia sẻ, không cần một ai cảm thông.
Nhưng trên tất cả… Tôi nhìn thấu nỗi buồn của em trong đôi mắt, tôi thấy rõ đớn đau của em trong trái tim, tôi khẽ rùng mình khi chạm vào đôi bàn tay cóng lạnh của em đó.
Cô gái tháng 11 à? Em hãy để mình được khóc như những cơn mưa, được giận như những cơn bão, vậy được không? Để tôi được chia sẻ với em từng giọt buồn dai dẳng, được cùng em gắng gồng đi qua bão đớn đau. Mọi nỗi buồn sẽ ở lại phía sau. Chắc chắn sẽ như thế.
Dù mưa nặng hạt thế nào, dù bão đáng sợ ra sao, tôi sẽ luôn giữ cho ngọn nến mừng sinh nhật em được thắp lên rực rỡ, không gì có thể thổi tắt chúng. Tôi sẽ giữ chúng tới khi em ước xong cho mình một điều ước hạnh phúc vẹn tròn.
Nào cô gái tháng 11, em nhắm mắt lại và ước đi. Ước về một hạnh phúc vẹn tròn. Em xứng đáng được như vậy mà, đúng không?
Thảo Nguyễn

Thứ Sáu, 6 tháng 12, 2013

rogue snow

Lyrics Rogue Snow/胭脂 (Yên Chỉ Tuyết OST) - Fan Bing Bing/范冰冰/Phạm Băng Băng
胭脂曲:游鴻明 詞:陰`德 編:
真少看妳抹胭脂
妳抹起來 那像彩霞飛去妳的嘴
妳發覺我目瞅金金看到你
面肉紅紅將頭回過去
平平淡淡過日子
咱的感情 那像開水無滋也無味
並不是我對妳漸漸無情意
只是一切當做是慣習
所以我來牽著妳的手
輕聲來講出 我愛妳 我愛妳
愛若是女人的生命 體貼就是感情的溫泉
所以我來攢著妳的身
溫存來表示 我愛妳 我愛妳
我若是妳生命的歌詩
溫柔就是幸福的胭脂

Lời việt
Bài dịch sưu tầm từ: http://www.matnauhoctro.com/4rum/showthread.php?t=295324

Đèn lồng đỏ giờ đã được thắp sáng hơn
Sương rơi trắng xoá
Váy đỏ rủ xuống vườn hoa
Cô dâu giờ đã lỗi thời
Dung nhan tạo nên đau khổ
Sự thanh xuân giờ là hạt sương
Cuộc sống như giấy , là người có thể nói đẹp
Trang điểm lúc sáng sớm
Gỡ bỏ hóa trang lúc hoàng hôn
Là ai đáng để tôi và người già vì những châu ngọc này
Trong nước , hoa sao có thể nở đc
Chết rồi mới có thể sống trở lại
Thay đổi một câu nói thuần khiết
Vòng xoáy và biển lửa
Có ai đáng để tôi nỗ lực yêu
Giữ lại giọt nước mắt cùng nụ cười
Đọc mà không hề nhìn
Có ai đi cùng tôi đến vùng đất hoang vu ấy
Son đỏ là nỗi đau trên khuôn mặt


Thứ Tư, 4 tháng 12, 2013

Có chút hững hờ neo đôi mắt em...

Có yêu đâu mà nhớ
Có thương đâu mà chờ...

Thư của một học trò Việt Nam gởi thầy giáo

Đồng nước nổi - ngày... tháng... năm.
Thưa thầy!
Con biết là nhận được thư này Thầy buồn lắm. Con không dám gặp Thầy mà
chỉ dám nhờ bạn Tèo chuyển thư tới cho Thầy. Tèo nói là chính nó có
thể vài bữa nữa cũng nghỉ, như vậy lớp mình chắc quá lưa thưa.
Thầy ơi!
Con bỏ học không phải do học khó đâu Thầy ạ. Con biết rằng các thầy
rất thương con, nhiều bài tập toán từ mấy năm rồi con cứ được giải đi
giải lại chứ có phải mới mẻ gì đâu. Văn thì càng dễ vô cùng, chỉ cần
học thuộc mấy bài thơ và thêm vài trang văn mẫu thì chả sợ gì cả. Môn
lịch sử khỏi học vì không có giáo viên, còn môn địa lý con đã nhớ rằng
quả đất là tròn (quả trăng và quả mặt trời cũng thế) và nước ta sẽ
không có tuyết, về cơ bản như thế là xong.
Thầy ơi!
Nói chung học không có gì nặng nhọc cả, và con biết là học để hiểu ra
nhiều điều. Nhờ có trường, con hiểu mình đang nằm trong thế kỷ bao
nhiêu và con cá voi có họ hàng với con bò sữa. Cũng nhờ có trường, con
biết trên đời có nhiều trường khác, có nhiều trò khác mặc dù con chỉ
có Thầy mà thôi.
Thầy cũng đừng nghĩ con bỏ học vì con chê trường mình ọp ẹp. Tuy
trường còn lợp lá, bàn của trường cái ba chân, cái bốn chân, cái lại
ba chân rưỡi nhưng so với nhà con thì trường còn rộng mênh mông. Cũng
chẳng ngại đi học đường xa đâu Thầy, vì tụi con từ bé tới giờ đều
thành thạo bơi xuồng, lội nước và leo cầu khỉ, nên quãng đường đi tuy
dài nhưng cũng chả khó khăn, chưa kể nhiều lúc còn bắt được cá hay ếch
trên đường, thành thử học cũng chả khác gì mần ruộng.
Con cũng không quá sợ tiền học phí, vì ba má nói rằng cùng lắm không
có tiền thì mình đóng lúa hay đóng tôm khô. Con chưa thấy các bạn nộp
những thứ ấy bao giờ nhưng con đoán có nộp chắc nhà trường cũng nhận,
nỡ nào từ chối phải không Thầy? Nhà con rất nhiều lúc không tiền,
nhưng lúa và tôm thì còn cắt và câu được nếu nước còn lên, mà nước ở
vùng mình chả khi nào hết cả.
Thầy kính mến!
Thú thực với Thầy, con bỏ học vì con chưa biết học mãi để làm gì. Con
đã học vài năm rồi, đã thuộc bảng cửu chương và coi chuyện tranh được
rồi thì biết thêm làm gì nữa nhỉ? Ví dụ con biết nước ta có thành phố,
thành phố to đẹp lắm nhưng muốn lên thành phố đâu cần phải học mới đi.
Thậm chí bạn bè nói càng ít học càng đi cơ mà. Còn những nơi xa xôi
như Nhật hay Tàu thì con đoán rằng có học tới mút mùa con cũng chẳng
đến để làm chi cả.
Chắc Thầy cho con là nhỏ hẹp, không nhìn được cái gì hơn một ngọn cây.
Thầy ơi, đúng là từ nhỏ con không thấy cái gì cao hơn cái cây, cũng
như chẳng thấy gì ngon hơn con cá nướng. Con có nghe đồn như thế là
lạc hậu, nhưng nếu số phận con phải lạc hậu để cho thiên hạ văn minh
con cũng cam lòng. Mà chưa chắc đâu Thầy ạ, chẳng hạn quê mình ai lên
thành phố cũng mua bánh mì về và chia cả xóm ăn vui vẻ lắm nhưng người
ta lại nói trên ấy bánh mì là đồ vớ vẩn, cá nướng mới gọi là sang,
thực con không sao hiểu nổi. Nếu dân thành thị học mù trời để rồi mong
ăn cá nướng thì đèn sách làm gì cho mất công?
Thầy luôn nói với con rằng học để có kiến thức, và khi kiến thức đầy
mình sẽ làm nên tất cả. Con tin thế. Nhưng xung quanh thiên hạ hay nói
láo nháo muốn làm tất cả lại phải giàu cơ. Con có hỏi ba má thì cả ba
lẫn má đều không biết, vì không học cũng không giàu. Nhưng có một điều
chắc chắn là ba má thương tụi con. Hình như tình thương không phải
học, nó có sẵn rồi trong trời trong đất nhà mình.
Thầy ơi!
Lý do chính con thôi học là con đã lớn rồi, đã tới lúc phải phụ với ba
cắt lúa và phụ với má bơi xuồng. Dưới con còn năm đứa em, chúng nó
chưa biết làm hai thứ ấy. Phải xa trường con nhớ các bạn lắm, và nhất
là nhớ Thầy những bữa nước ngập Thầy vừa xắn quần vừa viết bảng nom
lộng lẫy vô cùng (con không biết dùng từ lộng lẫy có đúng không, nhưng
con không nhiều từ để sử dụng). Thầy còn băng bó khi thằng Tý té khỏi
lưng trâu và nấu cháo cho con Út ăn khi má nó xỉu. Những cử chỉ đó con
xin khắc vào tim dù lúc này tim con rất nhỏ.
Con chúc Thầy ở lại trường mạnh khỏe và con hứa sẽ lội đến thăm Thầy,
mang tặng Thầy một tô cá rô kho.
Con của Thầy
Tèo

Chủ Nhật, 1 tháng 12, 2013

Tống Ngọc, Trường Khanh- mưa Sở mây Tần

Tống Ngọc, Trường Khanh- mưa Sở mây Tần
        Bị mụ Tú Bà cưỡng bức tiếp khách để làm giàu cho cái lầu xanh của mụ, Kiều không còn cách nào giải thoát. Ðoạn diễn tả cảnh và tâm sự của Kiều, có câu:
Biết bao bướm lả ong lơi
Cuộc say đầy tháng trận cười suốt đêm
Dập dìu lá gió cành chim
Sớm đưa Tống Ngọc, tối tìm Trường Khanh
Khi tỉnh rượu, lúc tàn canh
Giật mình mình lại thương mình xót xa
Khi sao phong gấm rủ là
Giờ sao tan tác như hoa giữa đường
Mặt sao mày gió dạn sương
Thân sao bướm chán ong chường bấy thân!
Mặc người mưa Sở mây Tần
Những mình nào biết có xuân là gì
(câu 1229 đến 1240)
        Tống Ngọc, người nước Sở đời Xuân Thu
        Trường Khanh tức Tư Mã Tương Như, người đời nhà Hán.
        Tiểu sử của Tống Ngọc còn mơ hồ. Người ta biết ông có tài văn chương qua các thiên "Chiêu hồn", "Ðại chiêu", "Cửu biện" và nhiều bài phú như "Ðăng đồ tử hiếu sắc phú" , "Cao đường phú"... Chỉ có biết chắc hơn ông là người đẹp trai, lãng mạn, đa tình....
        Về văn chương có một số đặc sắc sở trường về miêu tả, như trong hai thiên "Chiêu hồn" và "Ðại Chiêu", ông tả mỹ nhân thì môi son, răng trắng, xương nhỏ, thịt đầy, mày cong và dài, dung nhan tú nhã, vui vẻ khoan thai; tả cung thất thì nào sân, nào hiên, cửa son, gác tía... Trước ông, chưa ai tả tỉ mỉ, đầy đủ chi tiết như thế.
        Tương truyền, một lần vua Sở hỏi Tống Ngọc:
- Tiên sinh hẳn có khuyết điểm trong tính hạnh nên trong nước không có mấy người khen. Phải thế chăng?
    Tống Ngọc đáp:
- Trong nước không có ai khen, hạ thần thực rất lấy làm vẻ vang. Khi xưa ở kinh đô, có một nhà ca nhạc trứ danh. Buổi đầu hát khúc "Hạ lý ba nhân", cả thiên hạ đều nức nở khen hay; rồi hát khúc "Dương a hệ lộ" thì người khen còn có vài trăm; lại hát đến khúc "Dương xuân bạch tuyết" thì chỉ còn hơn mười bằng lòng. Vì khúc hát càng cao, người hiểu lại càng ít. Chim phụng giương cánh bay chín tầng mây, dọc ngang trong khoảng mênh mông vô tận; chim én đậu ở hàng rào, không cùng chim phụng biết đất trời là rộng nên chê chim phụng lung lăng. Cá côn sớm dậy ở Côn Lôn, trưa nằm vườn non Kiệt Thạch, tối bơi về biển Mạnh Trư; cá chép ở ao tù, không cùng cá côn biết sông biển là lớn nên chê cá côn hiếu sự. Người ta tư tưởng càng cao, tính hạnh càng quý lại càng ít có người biết đến. Cho nên, lời chê của thiên hạ, hạ thần vui lòng nhận lấy, và lại mong thiên hạ ngày càng chê thêm mãi lên..."
        Nếu tương truyền quả thực như thế, Tống Ngọc là một người có tư tưởng khác thường nhưng lại quá tự cao.
        Trường Khanh tức Tư Mã Tương Như đã có nói ở một bài trước (xem bài "Khúc đâu Tư Mã phượng cầu")
        Tống Ngọc và Trường Khanh, cả hai đều có tài văn học và cũng đều đẹp trai, lãng mạn, đa tình.
        "Sớm đưa Tống Ngọc, tối tìm Trường Khanh", tác giả mượn hai nhân vật này, chủ yếu nói lên sự tiếp khách của Kiều đối với đối tượng nào. Vì sớm tối, Kiều phải tiếp khách nhưng toàn là khách phong lưu tài tử (như Tống Ngọc, Trường Khanh), chớ không phải khách tầm thường.Và cũng do đó, nhờ Kiều mà thanh lâu của mụ Tú Bà càng nổi tiếng, càng đắt khách
Mặc người mưa Sở mây Tần
        "Mưa Sở" tức nhắc đến Sở Tương Vương đi chơi đất Cao Ðường GẶP THẦN NỮ NÚI VU SƠN TRONG GIẤC MỘNG NÓI: SỚM LÀM MÂY CHIỀU LÀM MƯA. Ý nói sự tình tự ân ái giữa trai gái. Còn "mây Tần", nhiều nhà nghiên cứu "Truyện Kiều" khi chú thích cho rằng: mây Tần (viết không hoa) không có điển như "mưa Sở", tác giả (Nguyễn Du) ghép vào cho đối để diễn ý "mây mưa", song nói mây Tần là vì văn xưa hay dùng Tần đối với Sở (theo "Từ điển truyện Kiều" của Ðào Duy Anh) Và, đặt là mây Tần cho cân đối với mưa Sở (viết không hoa) khiến lời thơ thêm đẹp (theo "Truyện Kiều chú giải" của Vân Hạc, Lê văn Hoè).
        Truyện Kiều gồm có 3.254 câu, tất nhiên tác giả có lạm dụng về điển tích, có chỗ khiên cưỡng về vần điệu- khó tránh được dầu là một nhà thơ lớn- nhưng trong hai câu thơ trên dùng điển mưa Sở mây Tần mà mây Tần không có nghĩa, nếu để cân đối với mưa Sở khiến lời thơ thêm đẹp... như lời chú thích của hai học giả trên, thì ra tác giả chỉ viết cho sướng tay, nói cho sướng miệng mà không có ý nghĩa gì, thiết tưởng tác giả Truyện Kiều đâu quá bị khiên cưỡng về vần điệu để phải vụng về hay vô trách nhiệm!
        Sở, Tần là hai nước mạnh đời Xuân Thu- Chiến quốc. Hai nước xa cách nhau. Nước Sở ở vào vùng Hồ Bắc, Hồ Nam; Tần ở vào địa phận Tân Châu (tỉnh Cam Túc) và tỉnh Thiểm Tây. Hai nước này cùng 5 nước: Yên, Tề, Triệu, Nguỵ, Hàn đời Chiến quốc (479- 220 trước DL) cũng gọi là Thất hùng, tranh đánh nhau mưu lấy quyền bá chủ. Nước nào cũng tìm người tạo lấy vi cánh, xây dựng thế lực. Do đó, phát sinh một hạng người khi bỏ nước này sang đầu nước khác để lập công danh, có kẻ lừng chừng nên có câu:
Bỏ Sở về Tần (hay Tề) e Sở giận
Bỏ Tần (hay Tề) về Sở ngại Tần (hay Tề) ghen
        Ðối với kẻ có liêm sỉ hay chán đời, sống cảnh an nhàn dật lạc thì cương quyết và tủi hận:
Mặc ai sớm Sở chiều Tần
Riêng mình nào biết có xuân là gì!
        Như vậy, ở đây, tác giả Truyện Kiều mượn cái tính chất của bọn đầu cơ chính trị để nói đến cái tính chất của khách làng chơi từ xa đâu đâu đến, thoả mãn nhục dục rồi chỉnh tề trang phục, khăn gói ra về... Ðây là những trò "mây mưa" của khách xa xuôi (Sở, Tần) qua đường mua vui. Họ không thuỷ chung- mà bắt buộc thuỷ chung sao được- nhưng họ sòng phẳng, có tính toán: chuẩn bị tiền và trả tiền cho mụ Tú Bà.
Mặc người mưa Sở mây Tần
Riêng mình nào biết có xuân là gì!
        Ta có thể hiểu: mặc để khách xa xuôi đổ đến ân ái mua vui với nay kẻ nơi này mai kẻ nơi khác... rồi đi. (Dùng lối đảo ngữ, ta có thể viết "mặc người Sở Tần mây mưa"). Riêng mình Kiều như cái máy, không biết tình ái (xuân tình tức tình yêu hay ái tình) là gì cả!.
(theo Ðiển tích Truyện Kiều, NXB Ðồng Tháp)