Lâu rồi chẳng ngồi lại gõ vài dòng để xả chút tâm tư lơ lửng
Con người ta càng lớn lên càng ít muốn ngỏ lời cùng người khác, chỉ muốn ôm bao nỗi lòng mà giấu tận sâu trong tim, mà gặm nhấm, mà cho mình những phút rưng rưng..
Tôi 23 tuổi, chẳng thể còn là cô gái 15 đầy mộng mơ.
Bước chân chập chững vào đời, chẳng thể nhìn đời như ngày còn được bao bọc..
Nhiều vấp ngã, nhiều tủi thân, nhiều lúc cô đơn đến quặn lòng..
Kể cả yêu thương, cũng chẳng còn như ngày trước..
Con người ta, ở bên nhau đấy, cười nói bên nhau ấy, giữa dòng người đông đúc ấy.. Vậy mà sao lắm khi lạc lõng quá chừng...
Thứ Năm, 6 tháng 10, 2016
Thứ Hai, 20 tháng 6, 2016
Người lớn đầu chẳng lớn...
Có nhiều lúc tôi không hiểu được...hoặc hiểu mà cảm thấy không biết chấp nhận nó như thế nào!
Có nhiều lúc, người ta hỏi thăm bạn - chẳng qua cũng chỉ là để người ta khoe mình thế này thế nọ.. Mình chưa kịp đáp dứt câu, người ta đã ba hoa về bản thân họ rồi...
Có chút kệch cỡm đến nực cười.
Con người ta bây giờ, có nhiều người tôi không hiểu được họ. Họ khoe những thứ tôi cho là ...đến thương hại... Tôi bận lắm, Tôi phải uống thuốc đấy - nhưng trong lòng thì như nở hoa... Con người ta - đến lạ!
Con người ta bây giờ, có nhiều người tôi không hiểu được họ. Chưa đụng đến đã nhảy dựng lên như phải bả.
Con người ta bây giờ, có những người lớn họ thích kể chuyện cổ tích - họ nghĩ rằng người nghe gật đầu lia lịa tin vào họ, nhưng họ quên mất họ đang nói với ai. Đúng sai thật giả - rõ đến chẳng cần bạn bịa ra 1 câu chuyện. Nhiều người lớn, họ chẳng làm gương cho lớp trẻ, mà họ sống bẩn - bẩn đến phát tởm!
Nhiều khi muốn sống vui vẻ lạc quan - nhưng cuộc sống nó "vui" quá!
Mà dù sao...những thứ như vậy, biết vậy, nói vậy, chẳng nên để tâm... Để những cái dơ bẩn làm buồn nội tâm mình, chắc không đáng đâu nhỉ :-)
#chuyendilam
20.6.2016
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)